Nếu bạn chọn cách cho qua, biến "cuộc yêu" thành một nghĩa vụ câm lặng. Bạn chấp nhận một sự đụng chạm lạnh ngắt, vô hồn, nơi hai cơ thể chỉ lướt qua nhau mà không hề "chạm" tới linh hồn. Sự gần gũi trở thành một màn kịch giả tạo, để lại một khoảng trống băng giá ngay cả khi đang trong vòng tay nhau.
Hoặc ngược lại, bạn bùng nổ, biến chiếc giường thành một chiến trường. Sự thân mật trở nên gai góc và sắc nhọn với những đòi hỏi, chỉ trích. Cả hai đều "xù lông" phòng vệ, biến ái ân thành những vết xước làm tổn thương, đẩy nhau ra xa hơn.
Cả hai con đường đều dẫn đến một sự thật tàn khốc: Thăng hoa không bao giờ đến. Chỉ còn lại hai tâm hồn khô khát, đơn độc và xa cách, ngay trong chính khoảnh khắc lẽ ra phải hòa quyện nhất.